ClockThứ Ba, 19/03/2019 08:53

Nỗi niềm của Ngân

TTH - Đến sân bay sớm, nhưng chuyến đi lại delay. Thay vì tìm một góc để gọi một ly cafe như thường lệ, tôi lại ngồi xuống dãy ghế đầu tiên. Thực ra đó cũng không phải là lựa chọn của tôi mà vì lời mời và ánh mắt khẩn khoản của một cô gái đã đến từ trước. Thấy tôi kéo vali ngang qua, cô hỏi gấp gáp “chị đi Hà Nội phải không? Chị ngồi đây với em được không?”.

Câu chuyện sau đó đã lấy đi phần e dè của tôi khi Ngân – tên cô gái – nói rằng, cô lần đầu tiên đi Hà Nội, cũng là lần đầu đi máy bay. “Em sợ quá chị ơi. Cứ loay hoay miết. May có chị ngồi đây chứ nãy chừ em nhấp nhổm hoài. Mạ em cũng gọi điện thoại liên tục vì lo…”. Chừng như có người để tin cậy, nên Ngân sau đó đã kể về công việc của cô. Về chuyến đi duy nhất và xa nhất của cô là Hội An. Giờ thì cô bay Hà Nội, ra với bạn. Hỏi bạn cô ở đâu, Ngân hơi chút thất thần bảo, em cũng không rõ nữa. Bạn em nói cứ xuống sân bay, sẽ có người lái taxi hay chở con của bạn đi học đón”. Rồi chắc nghe lời tôi, Ngân nhắn mấy chữ vào điện thoại hỏi địa chỉ. Giọng cô gái gần 40 tuổi cứ cuống quýt, kiểu của một người lần đầu đến một nơi quá chừng xa lạ.

Tôi gọi Ngân là cô gái, chỉ vì Ngân vẫn chưa chồng. “Nhà em nói mãi chuyện ni, nên em buồn quá đi ra bạn chơi ít ngày. Ở nhà em đau não luôn đó chị”. Rồi Ngân cũng kể về tình yêu của cô, nhưng gia đình không đồng ý. Có lẽ vì thế mà gương mặt cô trông đậm buồn. Tôi nói với cô, chừng đó tuổi rồi, là đã quá tuổi chịu trách nhiệm về mình rồi, sao Ngân lại không chọn một cuộc sống cho mình? Có thể tách ra khỏi gia đình và bắt đầu tự chủ được không? Nói về chuyện bằng tuổi cô, nhiều người đã quyết định làm mẹ đơn thân và họ tìm thấy niềm vui, hạnh phúc từ đó…Đôi mắt Ngân rơm rớm: “Thiệt, em cái chi cũng ngại ba mạ và anh chị, thậm chí là em của em cũng la em được nữa. Em chăm và cưng một đứa cháu như con ruột của mình, nhưng khi em ốm, nhờ nó mua cho chén cháo còn khó nữa là…”. Rồi Ngân hỏi lại, nuôi một đứa con hết bao nhiều tiền hả chị? Vài trăm thì em không có, nhưng vài chục thì sẵn rồi. Em cũng đã có một công việc tương đối ổn định. Hay là em cứ kiếm một đứa con chị hè? Không phải là em không có ý định đó mô, nhưng ba mẹ không chịu, anh chị em của em cũng không chịu. Ai cũng rầy em về ý định  mà có lần em nói ra. Rầy dữ quá nên chừ em không dám ho he nữa luôn…

Trước khi lên máy bay, giọng Ngân mừng thấy rõ khi lại bay cùng giờ với tôi ở chuyến về. Nhìn bóng cô lật đật đi ra cửa lên máy bay, tôi thấy thương. Thực ra thì cũng có chút lo âu về cái sự mơ hồ mà cô nói về người bạn ở Hà Nội. Khi trở lại Nội Bài cho chuyến về, tôi gọi điện thoại cho Ngân. Cô bảo đang đứng chờ ở cửa ra. Tôi nói thật là đã có phần nhẹ nhõm. Khi gặp lại, thấy cô đã khá hơn một chút. Một chuyến đi quá ngắn, nhưng có vẻ như Ngân đã khá hơn hôm tôi gặp ở Phú Bài rất nhiều.

Dám thay đổi một thói quen, cách sống không phải là điều dễ, nhưng nếu không, thì Ngân và nỗi niềm của mình chắc sẽ ngày càng nặng trĩu. Hy vọng là chuyến đi ngắn này sẽ mở ra cho Ngân thêm cơ hội mới để thoát ra khỏi bầu trời nhỏ hẹp của mình…

An Lê

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Lùi lại” để sống bên con

Mùa thi cận kề, nhưng không ít phụ huynh đã bắt đầu thay đổi quan điểm, không còn quá kỳ vọng vào thành tích của con. Điểm cao cũng tốt, không cao cũng không sao miễn con vui khỏe là được. Tôi hiểu điều này khi mình cũng đang có hai con đang ở tuổi đến trường và cũng ở chung tâm trạng lo lắng khi tình trạng học sinh trầm cảm dẫn đến tự tử như một cách để giải thoát… đang lan truyền. Câu chuyện tưởng chừng đã cũ nhưng hệ lụy để lại đầy xót xa.

“Lùi lại” để sống bên con
Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Nỗi niềm người dân làm du lịch

Dịch vụ du lịch xứng đáng là ngành kinh tế mũi nhọn của tỉnh Thừa Thiên Huế khi tạo ra công ăn việc làm cho doanh nghiệp và hộ kinh doanh. Tuy nhiên, chúng ta cần phát triển đúng định hướng phát triển của tỉnh và xu hướng du lịch thế giới là chuyên nghiệp hóa hoạt động dịch vụ, thỏa mãn nhu cầu khách du lịch.

Nỗi niềm người dân làm du lịch
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Return to top