ClockThứ Tư, 27/05/2020 06:51

Rồi dần xa…

TTH - “Anh biết gì mà hỏi chuyện công việc của tui? Mà nếu tui nói, anh có hiểu được không?” – “Nguyên văn lời cô ấy là thế, chị ạ. Thú thiệt là tui đứng hình. Công việc hai vợ chồng khác nhau, có khi tui cũng muốn kiếm chuyện này chuyện kia hỏi vợ cho vui cửa, vui nhà…nhưng kể từ lúc đó, ngày đó, năm đó, tui không bao giờ nói chuyện về công việc với cô ấy nữa. Việc của tui cũng rứa, ai mô lo chuyện nấy…”.

Chuyện tình yêu!Đừng để hối tiếcNỗi lòng của má

Người đàn ông kể câu chuyện này với tôi, giọng không ra buồn cũng chẳng ra vui. Có vẻ như trong anh còn lắm nỗi niềm, nhưng tôi ngại đụng đến nỗi buồn, và đó là câu chuyện khá tế nhị, nếu không khéo trong chia sẻ, rất dễ trở thành người khoét thêm khoảng cách.

Tôi cũng đã nghĩ một chút về bản thân mình. Một đêm cách đây khá lâu, con gái tôi, trong cuộc cà phê tối “giữa những người phụ nữ” nói với mẹ chuyện này chuyện kia. Con gái hôm đó cũng nghiêm túc một câu rằng “nhà mình ít nói chuyện với nhau. Mẹ hay đi công tác, ba thì hay về muộn…”. Trong lời của con, có thể thấy căn nguyên của vấn đề, nhưng giọng con nghe buồn tênh. Con làm tôi bối rối khi bảo, nhà bạn con vui lắm tê. Con đến đó một lần mới nhận ra cái mà nhà mình thi thoảng mới có.

Lúc đó, tôi cũng đã không nói thêm về lý do. Mà có nói, thì cũng bằng thừa vì thật ra, nếu cố gắng thu xếp, không phải là không có cách giải quyết. Tôi nhận ra có những khi về nhà lúc đã ngấm mệt; rồi loay hoay một lúc với việc nhà mà dù đã khá tinh tươm, người phụ nữ nào cũng nhìn thấy cái mình cần phải làm. Rồi thì một ít thời gian nữa, cho lướt mạng, ti vi. Vợ chồng con cái, có khi chỉ còn là dăm ba câu rời rạc.

Điều mà con gái nói  hôm ấy, đã “đánh thức” rất nhiều thứ mà tôi đã bỏ qua. Những câu chuyện về nghề, về ai đó, một bài báo phân tích rất hay về tình hình kinh tế; một câu chuyện đang được người ta rôm rả bình luận trên mạng, chuyện học của út ở nhà hay một cuốn sách thú vị vừa mua, một vài chuyến đi chơi xa gần của cả nhà trong mùa hè… đã dần lấp lại những khoảng cách mà tự chúng tôi đã nhích dần ra.

Hôm đó, người đàn ông gặp trong chuyến công tác, không hiểu vì sao lại nói với tôi, dù chỉ một chút về gia đình mình. Thực ra là mối quan hệ giữa hai vợ chồng anh. “Nói thiệt với chị, tui giờ làm xong, nếu không đi nhậu với bạn thì ra vỉa hè làm vài chai bia lạnh. Về nhà chỉ ngủ thôi. Tiền nong thì làm tròn trách nhiệm bằng cách chuyển khoản qua ATM, vài ba khi có chút dư thì cầm về đưa cho mẹ hắn. Rứa là xong. Khi trẻ mình khác, giờ có chút tuổi tác rồi thấy mọi thứ cũng khác. Tui chỉ nghĩ vì con…”.

Hôm đó, tôi thấy mình cũng hơi có vẻ lý thuyết và lằng nhằng khi bảo nếu không còn yêu thì còn nghĩa. Ờ mà khi nói điều đó, đã thấy một khoảng cách rồi. Nếu cuộc sống mà cứ thế hoài, nghĩa là chúng ta cũng đang xa nhau dần còn gì…

An Nhi

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Lùi lại” để sống bên con

Mùa thi cận kề, nhưng không ít phụ huynh đã bắt đầu thay đổi quan điểm, không còn quá kỳ vọng vào thành tích của con. Điểm cao cũng tốt, không cao cũng không sao miễn con vui khỏe là được. Tôi hiểu điều này khi mình cũng đang có hai con đang ở tuổi đến trường và cũng ở chung tâm trạng lo lắng khi tình trạng học sinh trầm cảm dẫn đến tự tử như một cách để giải thoát… đang lan truyền. Câu chuyện tưởng chừng đã cũ nhưng hệ lụy để lại đầy xót xa.

“Lùi lại” để sống bên con
Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Return to top