ClockThứ Năm, 31/03/2011 05:51

Thơ Đinh Lê Vũ

TTH - Thơ Đinh Lê Vũ khi còn là sinh viên ở Huế đã rất đằm thắm nhẹ nhàng. Thời gian dài xa Huế nhưng chất đằm thắm đó vẫn ở lại trong từng câu chữ của anh khiến người đọc như còn cảm nhận được nét son trẻ trong những vần thơ tươi tắn trẻ trung.

Sinh ra và lớn lên ở Hội An. Đã từng làm “học trò trong Quảng ra thi” và nặng lòng với xứ Huế, thơ Đinh Lê Vũ vì vậy vẫn mang dáng dấp của một người nhu mì gần gũi với mảnh đất nhiều nhạc nhiều thơ. Và đó chính là những vần thơ trữ tình dễ làm rung động trái tim người đọc.

Như chùm thơ này, xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc.
Đông Hà (giới thiệu)
 
Lời của mùa Xuân
 
Anh chở em vòng qua những bùng binh ngã ba, ngã tư
Qua những vườn cây, tường vôi
và quán cà phê xập xình khói thuốc
Rồi mình ngồi trên chiếc ghế đá quen ở đường Bạch Đằng nhìn
ra mặt sông loáng nước
Sông đang nói hộ một điều, em có nghe không ?
 
Anh đưa em đi dạo chợ hoa trong ngày lễ Thánh Valentine
Một đóa hồng nhung thay cho lời yêu đầu vụng dại
Bởi anh quá rụt rè nên lòng e ngại
Nhờ hoa nói hộ một điều, em có biết không ?
 
Anh cùng em đi về hướng tây hái lộc đầu năm
Lộc tình yêu trong tim anh cũng đang tưng bừng hé nụ
Rồi anh đưa em vòng qua chùa Chiêu Ứng xin xăm
Xăm có nói với em không, về một người thương em tên là Vũ?
 
 
Tưởng niệm
 
có một đêm nào như đêm xưa
có một mùa nào như mùa xưa
có bóng trăng nào gợi bao điều nuối tiếc
có góc phố nào rủ buồn ngày ly biệt
               
này nhé đêm xưa ta thắp nến chờ em
này nhé mùa xưa môi thơm như môi mềm
này nhé trăng xưa một màu trăng vàng võ
này nhé phố xưa người đi nghe mông mênh
.
này nhé tình xưa giờ tan theo sương mù
này thề hẹn xưa giờ thinh không âm u
này nụ hôn xưa, công viên xưa đầy nắng
này nhé tờ thư, lời yêu xưa thiên thu
.
này nhé mình ta nhớ người xưa thắt dạ
này nhé đường quen sao bây giờ thấy lạ
nhớ ly chè nóng ấm nồng một đêm mưa
nhớ quá bàn tay êm như là chiếc lá
 
.
này nhé nỗi buồn thắp dùm ta trắng trong
này nhé phận người như mây trôi long đong
này nhé ta về, ru tình ta với cỏ
nhớ tiếng chim xưa hồn nhiên trôi qua lòng...
                                                                                Đ.L.V
 
 
 
 
 
 
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Mâm cơm nóng

1. “Ba tin mẹ sẽ làm tốt!” – Vũ, chồng My hay dùng câu nói ấy để khích lệ tinh thần My mỗi khi đứng trước quyết định lớn. Lần đó, My gần như đặt cược cả công ty cho một hợp đồng có tính mạo hiểm. Nghĩa là nếu thắng, công ty My sẽ bước thêm một bậc thang mới, mở ra rất nhiều cơ hội cho những dự án kế tiếp. Ngược lại, nếu thua, khả năng xấu nhất là công ty My phá sản.

Mâm cơm nóng
Bóng nắng

Bà Liếng sống một mình trong cái chòi dưới chân dốc Mù U. Nơi đó vắng ngắt, cánh đồng bỏ hoang, cỏ ngoi lên tới tận bờ, mấy con bò làng bên cũng chẳng buồn qua gặm những đám cỏ cằn khô. Bà Liếng là người đàn bà câm nên người làng quen gọi bà câm, quên mất cái tên Liếng từ bao giờ.

Bóng nắng
Cậu học trò năm ấy

Xuân ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi ngoảnh mặt đi nơi khác. Nhiều lần tôi cố tình nhìn chăm chăm về phía Xuân để cậu ta không còn “cơ hội” đánh lảng sang hướng khác. Vậy mà dường như đoán biết được lúc nào là có ánh mắt của tôi đưa xuống chỗ ngồi của mình, khi thì cậu cúi mặt xuống, khi thì cậu nhìn mông lung ra cửa sổ, nơi có cây khế sai quả của nhà bác cai trường.

Cậu học trò năm ấy
Return to top