ClockThứ Tư, 25/09/2019 13:55

Giá trị của gia đình

TTH - Chiếc Camry màu đen bẻ bánh lái vào một quán ăn ven Quốc lộ 1A ngang địa phận thị xã Hương Trà có lẽ sẽ không gây được chú ý của mọi người, cho đến khi người con trai bế xốc người mẹ bị liệt từ xe vào bàn ăn một cách thuần thục.

Xe vừa tắt máy, người đàn ông ngồi ghế sau được mọi người đoán đó là ông bố, nhanh chân xuống xe vòng sang bên kia mở sẵn cửa kịp lúc người con trai cũng là tài xế đến chui vào xe bế mẹ ra. Vừa đóng cửa, ông bố nhanh chân đến một bàn trống có lẽ ông đã quan sát và chọn trước. Vẫn những động tác rất thành thạo, ông kéo ghế sẵn và vịn ghế để con trai đặt vợ ngồi xuống ngay ngắn rồi mới đến lượt hai người đàn ông tìm chỗ cho mình. Sau đó thì họ gọi món. Những ai vào quán sau họ sẽ không nhận ra ở họ có điều gì khác với những khách hàng khác trong quán.

Quán hôm đó khá đông khách, nhiều ánh mắt liên tục hướng về bàn ăn của gia đình nọ. Hình ảnh sinh hoạt của một gia đình trong một quán ăn, tưởng như bình thường ấy càng nhìn tôi lại càng bị cuốn hút; nhất là sắc thái của người phụ nữ mà ngay lúc đó tôi không biết gọi bà là người đàn bà hạnh phúc hay người bất hạnh. Bất hạnh mà tôi muốn nói là không hiểu vì lý do gì bà không còn đi lại được; nhưng hạnh phúc của bà không chỉ từ những hành động đẹp của những người đàn ông mà chúng tôi nhìn thấy được trong ít phút ngắn ngủi đó. Khuôn mặt bà rất thản nhiên trước đám đông từ khi còn nằm gọn trên đôi tay rắn chắc của con trai cho thấy việc đó rất bình thường với họ; rồi cái cách họ cùng nhau trao đổi trước khi gọi món, chọn món cho đến khi cùng ăn, cùng trò chuyện và họ đã cười rất nhiều.

Tôi rời khỏi quán trước họ, nhưng hình ảnh đẹp đó tồn tại trong tâm trí tôi nhiều ngày sau; có lẽ, tôi đã nhìn thấy được trong đôi mắt người phụ nữ ấy niềm hạnh phúc còn lớn hơn cả những điều không may mắn từng xảy ra với bà. Tin rằng, hình ảnh ấm áp hôm đó sẽ giúp mọi người nhận ra giá trị của tình thân, giá trị của gia đình.

Hương Lan

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Lùi lại” để sống bên con

Mùa thi cận kề, nhưng không ít phụ huynh đã bắt đầu thay đổi quan điểm, không còn quá kỳ vọng vào thành tích của con. Điểm cao cũng tốt, không cao cũng không sao miễn con vui khỏe là được. Tôi hiểu điều này khi mình cũng đang có hai con đang ở tuổi đến trường và cũng ở chung tâm trạng lo lắng khi tình trạng học sinh trầm cảm dẫn đến tự tử như một cách để giải thoát… đang lan truyền. Câu chuyện tưởng chừng đã cũ nhưng hệ lụy để lại đầy xót xa.

“Lùi lại” để sống bên con
Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”

TIN MỚI

Return to top