ClockThứ Ba, 09/11/2021 14:44

Yêu thêm cuộc đời

TTH - Một người bạn của tôi có cuộc hôn nhân không như mong muốn. Tháng ngày của ngọt ngào thì nhanh chóng qua mau, những tệ hại của cảm xúc thì cứ thế lớn dần. Và hơn hết, trong mọi nguyên nhân của gắt gỏng, khó chịu đều đến từ phía người còn lại. Có lẽ, không hề hiếm những cuộc hôn nhân như thế này trong đời sống hiện nay.

Chè đắngNiềm vui

Chúng ta dễ phụ thuộc vào một điều gì đó trong cuộc sống này. Vào người chồng, vào người vợ, vào sếp, vào khách hàng… Đó là một phép tính có tỉ lệ thuận, khi sự phụ thuộc càng nhiều thì nỗi đau lại càng lớn. Giống như một cây tầm gửi phụ thuộc vào thân chủ và khi thân chủ chết đi, nó cũng không còn nơi đeo bám.

Không ai không có những nỗi buồn riêng. Tôi có, bạn có. Cuộc sống là liên tiếp những nút thắt, có chuyện nhỏ và có chuyện lớn, chỉ khác ở cách nhìn nhận và vượt qua. Nhưng sau cuối, tin vào một niềm vui sống chính là lý do để chúng ta tồn tại và hy vọng.

Cuộc sống này có biết bao điều thú vị khác dành đến cho mỗi người. Căn bếp là một nơi như thế. Bạn có thể biến tấu biết bao thể loại từ các nguyên liệu nấu ăn. Hay như cái trò thêu thùa từ kim và chỉ, bạn có thể lấy đó làm tiêu khiển khi sở hữu một chiếc áo có bông hoa làm điểm nhấn hay một chiếc khẩu trang đặc biệt hơn bình thường… Và cách mà tôi đang vun vén mỗi ngày cho bản thân là việc đi sâu vào thế giới của những bài hát được phổ từ thơ. Có rất nhiều thứ tôi có quyền làm trong thế giới của niềm vui thú đó. Tôi có thể đưa ra “top” những tác giả phổ thơ xuất sắc qua sở thích và cảm nhận của chính mình. Hay như tôi đi tìm xem, đâu là bài thơ được nhiều nhạc sĩ “nhòm ngó” nhất.

Như bài “Màu tím hoa sim” của nhà thơ Hữu Loan, có rất nhiều nhạc sĩ tìm đến và phổ thành những bài hát nổi tiếng. Có thể kể đến như “Áo anh sứt chỉ đường tà” (Phạm Duy); “Những đồi hoa sim” (Dzũng Chinh); “Chuyện hoa sim” (Anh Bằng); “Màu tím hoa sim” (Duy Khánh); “Tím cả chiều hoang” (Nguyễn Đặng Mừng), “Tím cả rừng chiều” (Thu Hồ)… Hay như khi biết được bài hát “Cơn bão nghiêng đêm” (nhạc Thanh Tùng) đến từ bài thơ cùng tên của nhà thơ Tế Hanh thì tôi rất đỗi ngạc nhiên. Bởi cái bài hát tôi nghêu ngao từ lâu chợt biết hình hài trước đó là một bài thơ. Thỉnh thoảng, tôi cũng thử tự mình tạo ra giai điệu từ các bài thơ đã biết. Dĩ nhiên, tôi không nói về chuyện các bài thơ phổ nhạc ở đây, nhưng việc tìm một thú vui không hề khó, nó ở quanh ta, bất cứ lĩnh vực nào, bất cứ chi tiết nào trong một lĩnh vực đều tạo thành đề tài cho bạn.

Thật khó có được niềm vui chung nếu không đi từ niềm vui riêng mà ra. Hãy thử một lần bước chân ra khỏi vấn đề đang gặp phải và ngắm nhìn những gì xung quanh, một thế giới đẹp tươi vẫn sẵn lòng trao đến bạn. Và cả khi, vấn đề đó không thể có kết quả tốt đẹp thì những niềm vui bạn xây cho chính mình vẫn ở đó để bạn tiếp tục bồi đắp, vui lấy và yêu mến.

Tôi đã nhiều lần thay đổi công việc, nhưng xuyên suốt mọi thời điểm tôi nhớ mình cần hát một ca khúc, ngẫm lấy lời và tìm ra điều thú vị sau những câu chữ. Đó cũng là một công việc dù không tạo ra những thứ như cơm ăn, áo mặc nhưng nó mang đến cho tôi một tinh thần trong trẻo sau những áp lực của cuộc sống, của công việc. Tôi gọi đó là niềm vui tự thân. Nhờ có nó, tôi biết yêu lấy chính mình - cũng là cách để yêu thêm cuộc đời.

Yên Thường

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Chùa trên núi

Ngôi chùa nằm cheo leo trên một ngọn núi. Đường lên chùa ngoằn ngoèo, khúc khuỷu bám theo sườn núi nên chẳng mấy người lên chùa, thành ra chùa vắng vẻ quanh năm. Nếu như không có người dẫn lối hoặc nhắc tới thì hẳn chẳng ai biết trên núi này còn có một ngôi chùa. Vào những buổi sương mù, ngọn núi chìm trong một vùng mịt mờ trắng đục. Nhìn từ xa, ngọn núi mờ ảo, chỉ khi nắng lên, sương tan, đỉnh núi mới hiện rõ và xung quanh vẫn còn phủ vài đám mây trắng, khiến cảnh vật đẹp một cách lạ kỳ. Vậy nhưng, ngôi chùa vẫn khuất trong dáng núi, nằm khiêm nhường dưới những tán cây cổ thụ um tùm, chỉ tiếng chuông chùa là vang vọng lan xa, rồi tan dần vào gió, vào mây, vào nắng, vào tháng năm.

Chùa trên núi
Về miền an tĩnh

Sáng sớm đầu hè, dạo xe qua cung đường gần chùa Từ Đàm, tôi bỗng ngẩn ngơ dưới triền hoa sứ trắng. Cùng những giọt hồng tía của tia sáng đầu ngày, những cánh hoa vươn lên, và hương thơm như được ủ thêm men say của sương đêm tối qua mà sáng nay càng nồng nàn, ngan ngát.

Về miền an tĩnh
Hiên nhà có mẹ

Phú trở về nhà khi bóng chiều đã ngả vàng. Đèn đường bật sớm. Ở đầu hẻm, nồi bún riêu của bà cụ cũng cạn đáy, chắc chỉ còn đủ tô cuối dành cho Phú.

Hiên nhà có mẹ
Niềm vui đời thường

Nhà có ba anh em thì anh trai cả và tôi đều sinh sống và làm việc ở tỉnh xa. May mà có vợ chồng cô em út làm nhà ngay trong vườn, sát cạnh nhà cha mẹ đã già yếu, đỡ đần sớm hôm lúc các cụ trái gió trở trời. Để phần nào “bù đắp” về việc mình không thể thường xuyên chăm sóc được cha mẹ, thời gian qua, lần nào về quê tôi thường đến siêu thị gần nhà, tranh thủ mua những loại thức ăn tốt cho sức khỏe của người già, cất vào tủ lạnh để cha mẹ dùng dần. Đồng thời, xin số điện thoại của nhân viên siêu thị, kết bạn zalo. Siêu thị có dịch vụ ship hàng tận nhà cho khách. Các bạn nhân viên cũng nhiệt tình tư vấn (gửi kèm hình ảnh qua zalo) nên dù ở xa, tôi vẫn có thể dễ dàng chọn lựa những loại trái cây tươi ngon cho cha mẹ.

Niềm vui đời thường
Xe không chỉ để đi

Nghe chồng bảo sắm ô tô, chị ngơ ngác, mồm mắt tròn xoe, giọng như hụt hơi: “Đi đâu mà mua xe?”. Anh cười, cái đầu húi cua lắc nhẹ, vẻ khó hiểu cùng lời nghi vấn cao ngạo: “Sao hỏi ngớ ngẩn thế?”. Nói rồi, anh đưa mắt nhìn con đường trước nhà, với dãy ô tô nối dài, tít đến đằng xa.

Xe không chỉ để đi
Return to top