ClockThứ Năm, 03/05/2018 15:00

Ký ức tuổi thơ

TTH - Tối, đang ngồi chơi ở nhà bạn, bỗng nghe tiếng ve kêu ran lên ngoài vườn. Đã lâu lắm rồi tôi chưa nghe tròn tiếng ve kêu ran như thế, lúc đầu ầm ì như tiếng mưa rồi mới rõ dần tiếng hát “i ì ì, rì rì” của những nghệ sĩ đồng quê mang tên ve.

Bế mạc Liên hoan “Sắc màu tuổi thơ”650 học sinh tham sự Liên hoan “Sắc màu tuổi thơ”Tuổi thơ một thuở

Tiếng ve kêu buổi tối bỗng nhắc tôi nhớ thêm “một kỳ” ve kêu trong ngày cùng với hai buổi sáng sớm và gần trưa. Cuộc trò chuyện bỗng xoay qua đề tài ve, hoa phượng và những kỷ niệm học trò khi hè về.

Cả mấy người bạn cùng thừa nhận là như gặp lại “đúng chất” tiếng ve kêu của ngày xưa trong không gian làng quê này. Có lẽ nhịp sống quá nhanh, quá vội vã hiện nay đã làm cho chúng ta đi trong tiếng ve mà không nghe thấy tiếng ve.... vì tâm trí đang bận nghĩ đến những điều khác, như là cẩn thận thế nào để nhích từng vòng xe trên đường Lê Lợi trong giờ tan trường của học sinh Quốc Học, Hai Bà Trưng khi trùng với giờ tan sở của nhân viên Bệnh viện Trung ương Huế và các cơ quan đóng trên địa bàn đường Lê Lợi.

Lâu nay, nhịp sống thị thành sôi động, tiếng ve kêu như cũng bị đứt đoạn trong mớ âm thanh của xe tải, xe buýt, tiếng còi xe, rồi hầm bà lằng bao âm thanh của quảng cáo, của rao hàng. Ai cũng bận rộn với câu chuyện của riêng mình nên khó mà nghe đủ bài ca của ve. Có lẽ vì thế mà khi tiếng ve tối hôm ấy vang lên ở không gian vườn nhà bạn, cả bọn bất chợt nhận ra là lâu nay mình đã không chú ý, không mong chờ âm thanh quen thuộc của mùa hạ này như một thời cách đây mấy chục năm mong chờ hè về nao nao như thế nào.

Những kỷ niệm thời thơ ấu đột nhiên ùa về. Những trưa mùa hạ trốn ngủ rủ nhau đi bắt ve ve như hiện lên mồn một trước mắt. Đứa nào trong xóm cũng cố kiếm một cây hóp dài hoặc một cây tre cán dáo, một đầu cột miếng vải, quanh bọc mủ mít, chỉ cần đưa đầu mủ mít chạm vào là ve ve không bay được, cứ thảnh thơi gỡ ra cho vào lon sữa Gui-gô. Khi được kha khá, non nửa lon là cả bọn ghé tai vào cùng lắng nghe tiếng ve kêu. Chẳng hiểu sao thời ấy chúng tôi thích nghe tiếng ve kêu từ trong lon sữa như thế. Cả bọn chuyền tay nhau, áp tai vào, vẻ mặt có phần căng thẳng như là đang thực hiện một nghi thức... cổ xưa. 

Xóm tôi bắt ve ve rành nhất là ba anh em thằng Đào, con Lựu, con Huệ. Trưa nào cả bọn cũng tập trung ở vườn nhãn mệ Cả Trợ. Mệ Cả Trợ sống một mình cùng người cháu gái trong một ngôi nhà vườn rộng trồng toàn nhãn và măng cụt. Huế nóng cỡ nào thì khu vườn nhà mệ cũng mát. Chúng tôi chơi đủ trò ở vườn nhà mệ. Đôi khi la hét làm mệ mất giấc ngủ trưa, mệ ra đuổi, cả bọn im lặng ù té chạy, đợi mệ quay vào nhà là cả bọn lại chui rào vào, lần này thì im lặng hơn. Cũng có lúc, mệ thương, kêu cả bọn cho nải chuối chín mệ cúng Phật xong. Cả bọn vừa ăn chuối vừa khen “mệ tội hí, mệ tội hí”.

Xuân An

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Ký ức một thời

Cứ đến tháng Ba, tháng Tư hằng năm là những ký ức về cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước giành thắng lợi lại có dịp ùa về trong mỗi người đã một thời “vào sinh ra tử”, “quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”. Đó là những kỷ niệm một thời đạn bom, gian khổ nhưng rất đỗi tự hào. Sự tự hào ấy của họ đã làm nên sức mạnh để góp phần giải phóng quê hương, giải phóng hoàn toàn miền Nam thống nhất đất nước ngày 30/4/1975.

Ký ức một thời
Chầm chậm tháng Ba

Tháng Ba, đôi khi mình muốn ngồi thật lâu dưới một tán cây. Những dải nắng trùng trình rọi qua vòm lá rậm, rắc mật lên bờm hoa mê mướt tím, đậu lại trên đôi cánh bầy sẻ đang mổ vào hư vô. Màu xanh ngợp đầy của lá tràn vào lồng ngực tháng Ba, như thôi thúc người ta hoài vọng về một quãng đồng mùa con gái, một cánh rừng rộng đến mộng mị, hay ấp ủ chiêm bao trong mảnh vườn tuổi nhỏ. Lứa gió đầu xuân hãy còn hây hẩy, nhu mì, nhón tay mở những cánh cửa tỉnh thức, thả bầy ý nghĩ đi rong. Giữa quãng vắng tưởng như bất động, mình ngồi đợi những xa xôi quay về.

Chầm chậm tháng Ba
Ký ức rồng xanh

Ấn tượng về rồng sớm nhất trong tôi mà đến nay còn lưu giữ, là con rồng ở đình làng; ngôi đình được xây dựng lại. Sợ chiến tranh tàn phá, xã mang sắc bằng, kèo cột cất giấu trong làng. Tôn tạo lại đình tuy nhỏ hơn song vẫn mang dáng vóc ngày xưa. Tôi nhớ câu thơ truyền trong dân gian mà mấy cụ đọc lại về ngôi đình bị hư hại bởi đạn bom, trước lúc nó được tháo dỡ đem cất: “Đình làng nay không rồng bay phượng múa/ Đứng trụi trần như bốt gác đầu thôn…”.

Ký ức rồng xanh
Ký ức mặn nồng & rực đỏ

Té ra cái vùng Ngũ Điền từng rất khổ, rất xa, rất khó khăn nhiều bề quê tôi có khá đông người làm nghề viết, cả văn và báo. Trong đó có anh bạn trẻ, phóng viên Đài Phát thanh Truyền hình Thừa Thiên Huế, giờ “trở chứng”, toàn viết trên trang facebook của mình về kỷ niệm, tập hợp lại, in tới mấy cuốn sách hót hòn họt. Toàn thời đói khổ mà vui.

Ký ức mặn nồng  rực đỏ
Return to top