ClockThứ Năm, 17/03/2011 11:00

Thơ Lê Ngã Lễ

TTH - Lê Ngã Lễ tên thật là Trần Xuân Lễ. Anh sinh năm 1946 tại Huế. Là một nhà giáo nhưng anh dành trọn trái tim mình cho thơ. Từ năm 1998 đến nay, anh đã cho ra đời 9 tập thơ in riêng và rất nhiều tập thơ in chung khác. Giản dị, đằm thắm và mênh mang tình, thơ anh đi vào lòng người đọc bằng chính những tình cảm chân thành nhất. Thừa Thiên Huế Cuối tuần trân trọng giới thiệu đến bạn đọc những tác phẩm trong tập thơ mới của anh mang tên “Thơ tặng tuổi”.Tâm Vũ (giới thiệu)

Vay

Vay cho em một nụ cười
Đời như bớt chút
phận người mảnh mai
Mật trời chạm phải bờ môi
Quên đi em!
Lỡ mồ côi cuộc tình
 
Vay cho em một dòng sông
một con thuyền chở
mênh mông gió ngàn
Vay cho em cuộc lang thang
tìm về nỗi nhớ
thơ bàng hoàng mơ…
 
Ký họa đời
Phác họa lên giấc mơ
Nỗi suy tư đời thực
Chút đời chưa với kịp
Đã vuột khỏi tầm tay
 
Sống với kiếp tầm gửi
Nét vẽ cũng hoang sơ
Chẳng có trong tiềm thức
Bút tích còn bỏ ngõ
 
Có người thức như ngủ
Hết tuổi đời mới hay
Tỉnh cơn say đã muộn
Hóa ra có ban ngày!...
 
Thơ tặng tuổi
Với tay ngắt một cành mai
Gặp xuân về bên ngõ nhỏ
Lời chim tự tình bày tỏ
chồi non nở biếc mùa vui
 
Ngắt một nhành hương sầu đông
Từ con mương quê đồng nội
Nghe giọng Nam ai vồi vội
ướt cơn xuân sớm ven đường
 
Ngắt một nhành đời mỏng manh
Tạc vào ký ức xanh xuân
Gửi sâu giấc mơ hiện thực
Thức tỉnh một đời loanh quanh
 
Xin góp câu thơ với đời
Dẫu muộn màng nhưng rất thật
Vẽ bức tranh xuân tĩnh vật
Riêng tặng tuổi lúc khóc cười
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Mâm cơm nóng

1. “Ba tin mẹ sẽ làm tốt!” – Vũ, chồng My hay dùng câu nói ấy để khích lệ tinh thần My mỗi khi đứng trước quyết định lớn. Lần đó, My gần như đặt cược cả công ty cho một hợp đồng có tính mạo hiểm. Nghĩa là nếu thắng, công ty My sẽ bước thêm một bậc thang mới, mở ra rất nhiều cơ hội cho những dự án kế tiếp. Ngược lại, nếu thua, khả năng xấu nhất là công ty My phá sản.

Mâm cơm nóng
Bóng nắng

Bà Liếng sống một mình trong cái chòi dưới chân dốc Mù U. Nơi đó vắng ngắt, cánh đồng bỏ hoang, cỏ ngoi lên tới tận bờ, mấy con bò làng bên cũng chẳng buồn qua gặm những đám cỏ cằn khô. Bà Liếng là người đàn bà câm nên người làng quen gọi bà câm, quên mất cái tên Liếng từ bao giờ.

Bóng nắng
Cậu học trò năm ấy

Xuân ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi ngoảnh mặt đi nơi khác. Nhiều lần tôi cố tình nhìn chăm chăm về phía Xuân để cậu ta không còn “cơ hội” đánh lảng sang hướng khác. Vậy mà dường như đoán biết được lúc nào là có ánh mắt của tôi đưa xuống chỗ ngồi của mình, khi thì cậu cúi mặt xuống, khi thì cậu nhìn mông lung ra cửa sổ, nơi có cây khế sai quả của nhà bác cai trường.

Cậu học trò năm ấy

TIN MỚI

Return to top