ClockThứ Bảy, 28/08/2021 13:02

Con đường đi làm

TTH - Người đời hay nói, “con đường đẹp nhất là đường về nhà”. Có lẽ với bất kỳ ai thì ước muốn được đi lại, được trở về nơi con đường này luôn thôi thúc trong tim. Bởi trở về để an vui, để thấy tình thân ấm áp. Nhưng có một con đường khác, cũng quan trọng không kém đó là con đường đi làm. Con đường này cần đến rất nhiều cố gắng để cuộc sống trở nên dễ dàng, thuận tiện hơn.

Của để dànhChạm vào ký ức

Về nhà thì rất khác đi làm. Dường như, về nhà để nhận lấy tình thương của cha mẹ, của những ngọt ngào yên vui. Nhưng đi làm lại khác. Có những hôm thấy hân hoan nhưng đôi khi cũng trở lòng mỏi mệt. Bởi bước chân ra xã hội là một cuộc đua, cuộc chiến đấu.

Bất kể công việc nào cũng không thoát ra khỏi áp lực. Kể cả khi đó là việc rao những chiếc vé số hay giải quyết những hợp đồng khổng lồ. Tất cả đều có những khó khăn nhất định mà không phải ai cũng biết cách yên lòng để vượt qua.

Tôi đã gặp một người bán vé số mời đi mời lại những người khách qua đường dưới cái nóng mùa hè. Từng chiếc vé bắt đầu mỏng manh dưới nắng, dưới ẩm ướt của đôi bàn tay. Họ cau có với chính mình. Cứ một lời từ chối đến, khuôn mặt như thêm một nếp nhăn. Nhìn bộ dạng đầy bất an đó lại thật khó để người đời cảm thấy sẽ có một sự may mắn đằng sau. Chuyện đứng mời những tờ vé số dưới trời nắng vẫn tiếp tục, khuôn mặt cau có vẫn tiếp tục và không có ai chọn lấy để mua vẫn diễn ra.

Tôi có một người bạn làm chủ tiệm ăn. Mà bạn biết đấy, quán ăn thì có lúc đắt lúc ế, có lúc khách dồn dập, có lúc chờ mãi chẳng thấy được ai. Nhưng có một điều tôi luôn quý ở người bạn đó là bất kỳ khi nào có khách đều vui tươi, niềm nở, chào đón họ thân thiện như những người quen cũ. Còn lúc quán vắng lặng, sự bình thản cũng toát ra trên gương mặt, lời nói. Điều đó khiến tôi không khỏi tò mò. Bạn bảo “những lúc không có khách thì cũng còn bao nhiêu thứ để làm, lau cái bàn sạch sẽ hơn, xếp lại đống chén bát cho gọn gàng, chụp lại ảnh món ăn hấp dẫn hơn”. Có như vậy, quán bạn toàn khách quen bởi sự bình yên lúc nào cũng được bày sẵn.

Có lẽ, thái độ là thứ vô cùng quan trọng để nghĩ tới một con đường đi làm với niềm vui và hạnh phúc. Bất kể đó là ai - người bán vé số - chủ nhà hàng hay một doanh nhân thành đạt. Giữ được những bình thản giữa được - mất, có - không không dễ. Bởi vậy, hạnh phúc trên con đường đi làm, trong cuộc sống này đòi hỏi sự vươn lên của mỗi người. Mà trái ngọt chỉ dành cho những ai thực sự biết nỗ lực và cố gắng.

Nếu người bán vé số nhận ra mình đang trao cơ hội may mắn đến một ai đó, hẳn họ sẽ bớt cau có với bản thân, với những người không chọn mua tờ vé. Nếu một người bán quán ăn nhận ra, chỉ khi mình gửi vào đó một năng lượng tích cực thì người thưởng thức mới nhận lại những hân hoan, vui vẻ và trong đó có phần của bản thân. Điều đó chắc chắn rằng, những ngày đi làm sẽ thật khác. Bởi mỗi hành động của mình tạo ra đều có ý nghĩa.

Nếu con đường về nhà dành đến sự an vui thì với con đường đi làm chính bạn sẽ tạo ra điều đó. Bất cứ điều gì trong cuộc sống đều đến trong góc nhìn, thái độ của mỗi người. Vì thế, biết đón nhận, biết cảm ơn dường như là những chiếc chìa khóa đúng nhất mở ra biết bao điều thú vị mà lúc đó sự an vui sẽ ở lại trên bất cứ con đường, hành trình nào của cuộc sống.

Yên Thường

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

KỶ NIỆM 65 NĂM MỞ ĐƯỜNG TRƯỜNG SƠN (19/5/1959 - 19/5/2024)
Con đường của “ý chí quyết thắng và lòng dũng cảm”

Trong thời gian đầu, đường đi hoàn toàn là những lối mòn, với phương châm “xuyên sơn mà đi, cứ đỉnh núi mà xoi, không được trùng với các lối mòn cũ”...

Con đường của “ý chí quyết thắng và lòng dũng cảm”
Về miền an tĩnh

Sáng sớm đầu hè, dạo xe qua cung đường gần chùa Từ Đàm, tôi bỗng ngẩn ngơ dưới triền hoa sứ trắng. Cùng những giọt hồng tía của tia sáng đầu ngày, những cánh hoa vươn lên, và hương thơm như được ủ thêm men say của sương đêm tối qua mà sáng nay càng nồng nàn, ngan ngát.

Về miền an tĩnh
Hiên nhà có mẹ

Phú trở về nhà khi bóng chiều đã ngả vàng. Đèn đường bật sớm. Ở đầu hẻm, nồi bún riêu của bà cụ cũng cạn đáy, chắc chỉ còn đủ tô cuối dành cho Phú.

Hiên nhà có mẹ
Niềm vui đời thường

Nhà có ba anh em thì anh trai cả và tôi đều sinh sống và làm việc ở tỉnh xa. May mà có vợ chồng cô em út làm nhà ngay trong vườn, sát cạnh nhà cha mẹ đã già yếu, đỡ đần sớm hôm lúc các cụ trái gió trở trời. Để phần nào “bù đắp” về việc mình không thể thường xuyên chăm sóc được cha mẹ, thời gian qua, lần nào về quê tôi thường đến siêu thị gần nhà, tranh thủ mua những loại thức ăn tốt cho sức khỏe của người già, cất vào tủ lạnh để cha mẹ dùng dần. Đồng thời, xin số điện thoại của nhân viên siêu thị, kết bạn zalo. Siêu thị có dịch vụ ship hàng tận nhà cho khách. Các bạn nhân viên cũng nhiệt tình tư vấn (gửi kèm hình ảnh qua zalo) nên dù ở xa, tôi vẫn có thể dễ dàng chọn lựa những loại trái cây tươi ngon cho cha mẹ.

Niềm vui đời thường
Xe không chỉ để đi

Nghe chồng bảo sắm ô tô, chị ngơ ngác, mồm mắt tròn xoe, giọng như hụt hơi: “Đi đâu mà mua xe?”. Anh cười, cái đầu húi cua lắc nhẹ, vẻ khó hiểu cùng lời nghi vấn cao ngạo: “Sao hỏi ngớ ngẩn thế?”. Nói rồi, anh đưa mắt nhìn con đường trước nhà, với dãy ô tô nối dài, tít đến đằng xa.

Xe không chỉ để đi
Return to top